Tuesday, June 14, 2011

Văn Tế Mẹ

Hởi ôi !!
Máy âm dương xoay trở, luật tạo hóa vô tư
Đường sanh tử mất còn, sổ Nam Tào nan thức.
Mây che non tị, khuất bóng thiên thu
Sương phủ nhà huyên đến tuần bá nhựt.
Nhớ mẹ xưa !
Tánh hạnh hiền hòa,
Công ngôn chánh trực.
Việc đối đải với làng với xóm, chẳng đổi hai lời,
Sự ở ăn cùng chị cùng em, cứ gìn một mực.
Con côi tám đứa, mẹ chí công nuôi dưỡng hằng lộ vẻ vui mừng,
Thân góa một mình, mẹ gắng sức dạy răn chẳng hề than khó cực.
Dạy con gái nấu nướng vá may công hạnh mọi đường,
Cho con trai học hành chữ nghĩa nghiệp nghề đủ bực.
Trai bốn thằng mẹ cưới vợ hai thằng, còn hai không cưới kịp cho xong,
Gái bốn đứa mẹ gả chồng ba đứa, còn một chưa gả rồi cho phức.
Ở cùng dâu mẹ chẳng rầy rà,
Đối với rể mẹ hằng khuyên dứt.
Hình mẹ mới vừa già, tóc bạc hoa râm, răng chưa rụng, mắt chưa lòa, con tưởng chẳng yếu đau,
Vóc mẹ mới vừa ốm, da mồi lốm đốm, gối không dùng, tai không lãng, con ngỡ còn sức lực.
Khoản hai mươi ba năm giữ tiết thờ chồng, làng xóm ngợi khen, con nở mặt mừng vui,
Tuần sáu mươi bảy tuổi về quê bỏ cháu, con dâu thương tiếc, mẹ đành lòng gắp bức.
Ôi !!!
Nhớ mẹ ủ ê!
Đau lòng bức rức!
Trời xui chia rẽ con ở trần gian,
Phật vội kêu đòi mẹ về Tây vức.
Tây vức mẹ về ngàn thuở tiêu diêu,
Trần gian con ở trăm năm buồn bực.
Mẹ đau năm bảy tháng con lo nuôi dưỡng, thuốc cơm không đáng kể sự công lao,
Mẹ thác ba bốn ngày con để quảy đơm, dưa muối chưa phỉ đền ơn cúc dục.
Con nuôi mẹ kể giờ kể khắc, thiếu nghĩa thiếu tình,
Mẹ nuôi con quên tháng quên ngày, đại ân đại đức.
Nhiều khi con cám thương phận mẹ, chịu phần đơn cô,
Lắm lúc con sầu tủi đoàn con, cam bề côi cúc.
Sớm đón gió, chiều nhìn mây, gió lặn mây tan, ngậm ngùi bấy xót lòng con trẻ luống ai hoài,
Đêm trông sao, ngày ngắm cảnh, sao dời cảnh đổi, bâng khuâng thay thương phận mẹ già càng thốn thức.
Khi ngày qua, giờ lại, ngồi buồn bả tay khoanh trói gối chợt thấy nhền nhện bủa tơ sầu, biếng canh biếng dệt, hay là nhện cũng vì khổ chủ đeo phiền,
Lúc đêm lụn canh tàn nằm nghĩ suy tay gác ngang đầu nghe thằn lằn chắt lưỡi thảm, biếng chạy biếng bò, hay là lằn cũng vì tang gia than tức!
Quá chạng vạng nghe dế ngâm ru rít dưới thềm, nhớ những thuở mẹ khuyên con thức học hành cho bằng anh bằng em, gắng chí gắng công,
Vừa bửng tửng nghe gà gáy ốc eo ngoài vách, nhớ những thuở mẹ kêu con đi làm lụn cho kịp thì kịp tiết, bền lòng bền sức.
Nhớ nhung áo não khôn cùng thương mến, con đổ dòng châu,
Đau đớn âu sầu chi xiết kỉnh thờ, mẹ trong nét mực.
Hằng ngày con dưng nước, dưng hương, dưng cơm hai bửa chẳng thấy mẹ về ăn con hằng vái hằng van,
Thường bửa con thay trầu thay cau thay thuốc ba lần chẳng thấy mẹ về hưởng con thường chầu thường chực.
Ôi !
Thảo phải ba tuần rượu lạt tấm lòng con xin kỉnh hiến dưng,
Đơn sơ một cỗ cơm thô, hương hồn mẹ có linh thọ thực.

Đinh Sửu niên, Trọng Thu nguyệt, sơ thập nhật (1937)
Văn tế tuần Bách nhật, Huỳnh Tạo Đoan tế mẹ
Huỳnh Tạo Đoan tự tác.

No comments:

Post a Comment