Huỳnh Ái Chủng (1928-2017)
Anh tôi sinh năm Mậu
Thìn, nhưng không rõ vì sao cha tôi để đến cuối năm sau mới làm khai sinh. Do
đó trên giấy khai sanh ghi sanh ngày 1 tháng 12 năm 1929.
Nghe gia đình kể lại,
anh tôi là cháu trai đầu tiên của bà nội cũng như bà ngoại, nên được cả hai bà
thương yêu, lên 3 bà nội vẫn ẳm bồng khi đi chơi hàng xóm, lớn lên đi học ở
trường tỉnh Long Xuyên, mỗi lần vào Bờ Ao thăm bà ngoại, bà ngoại cho cả xâu
tiền để ăn bánh.
Anh Hai và chị Ba tôi
Anh tôi thi rớt bằng
Tiểu học, về ở nhà, sau đó cuộc Cách mạng mùa thu nổ ra, anh có theo bộ đội vài
tháng. Trở về nhà anh đi học dệt ở Chợ Mới, khi thành thạo tay nghề, anh về
nhà, thân phụ tôi đóng khung dệt, anh
dệt vải ta, dệt lãnh Mỹ A, dệt khăn mouchoir. Sau đó vải sợi được nhập cảng,
thành phẩm anh dệt ra bán không chạy, nên anh bỏ nghề dệt, lấy ngôi trường
làng, cùng với người bạn mở lớp dạy tư.
Anh tôi dạy học được
vài tháng, có người chị có chông người Pháp ở Hà Nội, về quê thăm mẹ, anh tôi
trốn gia đình theo chị ấy lên Sàigòn, chị ấy gửi anh tôi cho người chị của chị
ấy, nhờ đó có chỗ ngủ nghỉ, ăn ngày 2 bữa. Muốn có tiền xài, anh tôi phải đi
gánh nước mướn, mỗi đôi được 5 xu.
Sống như thế được vài
tháng, chắc do chú tôi giới thiệu, anh tôi được vào làm cho nhà thuốc Nhành
Mai, thời đó nhà thuốc nầy danh tiếng với Thuốc Dưỡng Thai hiệu Nhành Mai và
Thuốc Dán hiệu Con Rắn, có địa chỉ 36 Sabouraine, sau đổi thành Tạ Thu Thâu,
nay là đường Lưu Văn Lang, ở cửa Đông chợ Bến Thành, được ông bà chủ Nguyễn Văn
Lượng cho trú ngụ luôn tại đây, ăn cơm quán.
Ban ngày anh tôi làm
cho nhà thuốc, ban đêm anh tôi đi học thêm về kế toán ở trường nhà kiếng, là
cái nhà có những tấm kiếng làm tường, gần cửa ra vào Vườn Tao Đàn, nằm trên
đường Lê Văn Duyệt, nay là Cách Mạng Tháng 8, cơ sở đó sau thuộc Tổng Liên Đoàn
Lao Động Việt Nam.
Anh tôi có bằng kế
toán của Trường nhà kiếng, tiếp tục làm cho nhà thuốc Nhành Mai một thời gian,
rồi xin vào làm cho Ngân Hàng Quôc Gia, ở Bến Chương Dương, Sàigòn. Sau đó, anh
tôi đi làm cho đồn điên Cao su Mimot, bên Cambodge.
Năm 1953, anh tôi bị
động viên vì chiến trường Điên Biên Phủ, nên trốn lính mua vé tàu đi sang Pháp.
Năm đó, có hai sự kiện đáng nhớ, có cô Quờn ở Khánh Hội vì ghen đốt chồng, đồng
bạc Đông Dương bị sụt giá so với đồng France. Sự kiện nầy làm cho anh tôi đặt
chân lên thành phố cảng Marseille không tiền, ngày ăn bánh mì, uống nước
fountaine, tối đi lang thang.
Cuối cùng anh tôi tìm
được chân thủy thủ, vừa làm vừa học thêm.
Khoảng năm 1955, anh tôi lập gia đình với một phụ nữ người bản xứ, ở thành phố Avignon, rồi họ có đứa con gái đầu lòng, nhưng do anh tôi tánh tình nghiêm khắc, nên họ chia tay, anh tôi lên Paris lập nghiệp.
Chị dâu tôi: Marie Josephe France Dumain
Anh làm Kế toán trưởng
kiêm Trưởng phòng nhân viên cho nhà in J. Beutier rồi về hưu vào thập
niên 1980, anh tôi có nhà ở vùng Ivry Sur Seine. Từ giữa thập niên 1990, anh
tôi về Việt Nam mua đất cất nhà ở Bình Tân, mua nhà ở Đà Lạt, nhà ở Bình Tân
nhằm giúp cho con cháu ở quê lên Sàigòn học có nơi trú ngụ, nhà ở Đà Lạt để khi
cần lên đó nghỉ dưỡng.
Con gái anh tôi: Verinique Catherine Francaise Huynh
Con gái anh tôi, sau
khi tốt nghiệp đại học ở Paris, trở về quê lập gia đình, có một đứa con trai,
nó đã tốt nghiệp đại học, đã đi làm. Nay sống ở New-York
Khoảng 10 năm trước,
con gái anh tôi bị tai biến mạch máu não, sau khi điều trị có thể đi lại, nói
chuyện từng tiếng một, rồi cháu đã qua đời vào năm 2015, theo ước muốn, cháu đã
hiến thân xác của mình.
Con gái anh tôi
Sau khi con gái mất,
anh tôi bán căn nhà ở Bình Tân, tiền bán nhà đó cho người thân, còn căn nhà ở
Đà Lạt cho các cháu, con của người anh kế tôi, anh ấy đã mất cũng vì tai biến
mạch máu não.
Gần đây anh tôi bệnh
phải điều trị ở bệnh viện Pierre et Marie Curie, rồi bệnh viện quân đội Pháp,
cuối cùng anh vào nằm ở Hôpital Chales-Foix. Tại đây, vào tháng 7-2017, tôi có
sang Paris vào bệnh viện thăm anh, anh vẫn tỉnh táo, chuyện trò với tôi, bảo
tôi lục tìm những tờ giấy bạc 500 Euros, để đem ra Banque De France đổi ra tiền
khác, vì đến cuối năm nay Cộng đồng Âu Châu không còn xài tiền nầy nữa, anh bảo
tôi lục tìm mấy cái đồng hồ Patek Philippe của anh, để anh nhờ bạn đem sang
Hồng Kông sửa chữa, anh cũng nhờ tôi tìm gom những đồng tiền vàng 37.5gr để lại
một chỗ.
Trong thời gian tôi
tới thăm ở bệnh viện, anh có gọi người nhân viên cũ tới, anh hỏi thăm vì cô ta
nuôi bà mẹ bị ung thư, cô ta cho biết mẹ cô ta mất sau 5 năm bệnh, đã uống
morphine tới liều 125mg. Trong khi đó, bệnh ung thư của anh tôi mới 2 năm đã
chữa xong rồi, còn thuốc chỉ mới uống sáng 10mg, chiều 15mg, tổng cộng là 25mg.
Cho nên anh tôi nghĩ thời gian và liều lượng uống thuốc morphine anh còn sống
vài năm nữa.
Tôi trở về Mỹ ngày
19-7 thì hôm sau anh tôi xin và được xuất viện về nhà vì anh thấy nằm trong
bệnh viện chỉ có uống thuốc, không chữa trị chi cả, nhưng thức ăn của bệnh viện
anh không ăn được, hy vọng về nhà sẽ ăn được ngon miệng.
Đôi ba ngày anh tôi và
tôi vẫn email cho nhau, ngày 10-9-2017, tôi được email anh cho biết ăn không
được, ngày 11-9-2017, tôi email cho anh hỏi đã có giường nằm như của bệnh viện,
do cơ quan ở quận hứa sẽ mang tới cho anh nằm được thoải mái hơn.
Không thấy anh tôi trả
lời, ngày 16-9-2017, tôi lại gửi email hỏi anh có ăn được, ngủ được không? Đêm
đó, vào lúc 4 giờ sáng ngày 17-9-2017, tôi được điện thoại tù Paris báo cho
biết anh tôi đã mất rồi.
Tôi tức tốc mua vé máy
bay đi về trong tuần, sáng mua vé, chiều đi, đến 8 giờ sáng hôm sau tới phi
trường Charle De Gaules. Đến nhà anh tôi không vào nhà được, vì chị dâu đi lo
giấy tờ, chị bảo tôi tìm bạn bè hay khách sạn ở tạm.
Tôi tìm đến nhà người
chú vợ ở Bures sur Yvette ở mấy ngày, rồi lấy khách sạn Le Baron, 76 Avenue de
Choisy 75013 Paris, gần khu chợ người Việt, cho đến đêm Thứ Năm 21-9-2017, chị
dâu mới đón tôi về nhà.
Nơi đây, nhân viên ăn
mặc rất lịch sự tiếp đón chúng tôi, họ cho biết không được phép sờ mó vào xác
chết, không được chụp ảnh.
Khi vào trong phòng
đó, có một bức tường cao chừng 1 thước ngăn đôi căn phòng, chúng tôi đứng bên
nầy nhìn sang bên kia, xác anh tôi được đặt nằm xuôi theo bức tường, phủ kín từ
cổ xuống chân với tấm drap trắng. Tôi nhìn rõ mặt anh tôi không thay đổi, như
những ngày nằm ở bệnh viện Charles-Foix, tóc dài hơn, sắc mặt tuy không hồng
hào nhưng cũng không tái nhiều. Tự dưng tôi bị cảm xúc thương yêu ập tới, tôi
không thể ngăn dòng lệ, vì biết rằng sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại nhau. Hôm
18-7 là ngày sau cùng, gặp nhau ở bệnh viện, tôi đã linh cảm, đó là những giờ
phút sau cùng anh em còn gặp nhau, cho nên tôi đã nán ở lại cho đến hết giờ
thăm viếng.
Thân xác anh tôi nằm
đó, anh đã rời bỏ chốn trần ai nầy, anh đã để lại trong tôi hình ảnh, tình cảm
một người anh tuyệt vời. Năm 13 tuổi, tôi đã mồ côi, anh thay cha mẹ, thay chú
thím nuôi cho tôi ăn học những năm học đại học, vùa giúp những khi khốn khó, vì
anh thương tôi nhất trong 6 anh em.
Linh vị anh tôi được đặt
trong phòng thờ những người quá vãng tại chùa Linh Sơn, để được tụng kinh Cầu
siêu cho đến lễ chung thất.
Ngày 10-12-2017, một
người cháu gái của chị dâu tôi, mang bình tro cốt từ Paris về Việt Nam, bình tro
cốt được mang về nhà quê, nơi chúng tôi được sinh ra và lớn lên tại đây,
cho đến khi lập thân thì mỗi người đi mỗi nơi, thỉnh thoảng giỗ chạp mới quay về.
Sau đó tiến hành lễ chôn
hủ tro cốt anh tôi trong nghĩa trang gia đình, đó là nơi an nghỉ của ông bà,
cha mẹ, cô chú bác và anh em chúng tôi.
Một con chim lìa đàn
bay xa, thật xa nay theo ước nguyện cuối đời, được đưa về quê hương, nằm an nghỉ
trong lòng đất mẹ.
Trở về “nơi chôn nhao
cắt rún” hay là chuyến đi cuối cùng của một đời người: “Trở về lòng đất mẹ”.
Hoàn tất bằng cách ốp đá đen bên ngoài và dựng bia mộ, ngôi mộ anh tôi nằm dưới chân mộ cha mẹ, nằm giữa cô và người anh kế của tôi.
8664201217
No comments:
Post a Comment