Tôi
người lính năm xưa chiến bại,
Phải lên rừng đốn củi, làm nương.
Xa vợ con, xa phố phường
Cơm ăn chẳng đủ, đêm trường nhớ thương.
*
Phải lên rừng đốn củi, làm nương.
Xa vợ con, xa phố phường
Cơm ăn chẳng đủ, đêm trường nhớ thương.
*
Tôi người lính năm xưa chiến bại
Bỏ người thương ở lại nơi nhà
Một vai gánh vác mẹ cha
Một vai hứng chịu nuôi đàn trẻ thơ
*
Tôi những tưởng sơn hà trút gánh
Chiến y kia rũ bỏ từ lâu
Bỗng dưng nhớ lại những ngày
Áo kia đã khoát, mũ giày đã mang.
*
Ngày đứt gánh kẻ cười người khóc
Cười vì: “Ta thống nhất sơn hà”
Tưởng đâu chấm dứt can qua
Nào ngờ đất nước đến ra nổi nầy!
*
Xa đất nước ngàn trùng xa thẳm
Nhìn lên trời mây trắng trời trong
Ước mong con tạo xoay vần
Hoan ca khắp chốn người dân hưởng thái bình
No comments:
Post a Comment