Wednesday, May 28, 2014

Bỗng nhớ

Tôi người lính năm xưa chiến bại,
Phải lên rừng đốn củi, làm nương.
Xa vợ con, xa phố phường
Cơm ăn chẳng đủ, đêm trường nhớ thương.


          *

Tôi người lính năm xưa chiến bại
Bỏ người thương ở lại nơi nhà
Một vai gánh vác mẹ cha
Một vai hứng chịu nuôi đàn trẻ thơ


          *

Tôi những tưởng sơn hà trút gánh
Chiến y kia rũ bỏ từ lâu
Bỗng dưng nhớ lại những ngày
Áo kia đã khoát, mũ giày đã mang.

          *

Ngày đứt gánh kẻ cười người khóc
Cười vì: “Ta thống nhất sơn hà”
Tưởng đâu chấm dứt can qua
Nào ngờ đất nước đến ra nổi nầy!

          *

Xa đất nước ngàn trùng xa thẳm
Nhìn lên trời mây trắng trời trong
Ước mong con tạo xoay vần
Hoan ca khắp chốn người dân hưởng thái bình

Monday, May 19, 2014

Đợi chờ



Để tặng cô giáo S. ở bến đò Bà Vệ
và A Dậu ở chợ Mỹ Hội Đông, Long Xuyên

Sao anh mãi đi xa
Chưa trở về quê ngoại
Chưa một lần tắm lại sông xưa
Nước vẫn ngọt
Vẫn trong
Vẫn có lục bình trôi hoa tím
Hàng dừa in bóng buổi chiều im
*
Em vẫn nhớ có ngày anh ghé lại
Cũng là hôm em về thăm mẹ
Vô tình ta được gặp nhau
Vô vàn cảm xúc ngỡ là chiêm bao
Em vẫn ước có ngày gặp lại
Đã gặp rồi, em ngại hỏi anh
Từ khi em đã lấy chồng
Hờn duyên anh đã trách ở em như thế nào ?
*
Em vẫn biết anh hờn anh giận
Bởi vì em không đợi, không chờ
Nhưng anh nào biết mẹ cha
Được nơi thì gả
Nên đôi ta lỡ làng
*
Em vẫn đứng mái hiên người chờ đợi
Lúc ra về anh nói một câu
Nhưng mà câu đợi, câu chờ
Câu thương , câu nhớ
Hững hờ đi qua …
*
            Nhìn nước chảy, nhiều khi em nghĩ
               Có một ngày anh trở lại bến xưa
               Em còn hay đã trễ rồi
               Để nghe một tiếng:
              “- Anh vẫn còn yêu em !”



Sunday, May 11, 2014

Nhớ Má tôi

Năm con tròn một Giáp
Má bỏ chốn trần gian
Bỏ cả đàn con lại
Con mồ côi từ đó

Con nhớ má nhọc nhằn
Khi làm rẩy, làm ruộng
Lúc gánh nước tưới hành
Lúc gặt lúa, hái đậu

Năm nào má với con
Bơi xuồng về quê ngoại
Lúc trở lại nhà mình
Cồn Bà Hòa con nhớ
Thuộc đất Mặc-Cần-Dưng
Má bảo gọi Ông Nược đua
Con gọi to: “- Đua Ông Nược!”
Ông Nược đâu chẳng thấy
Chỉ vòi nước phun lên
Cao đến hai, ba thước

Con biết mấy người khách
Họ là nhân tình cha
Má tiếp đãi ân cần
Xa má làm gà, làm vịt
Gần má mời trầu, trà, nước

Đêm đêm má đi xóm
Con nằm chờ một mình
Nghe tiếng guốc ngoài lộ
Con đã tưởng má về
 

Nhưng mà
Tiếng guốc không vào nhà
Vô tình guốc đi qua
Con khóc vì hờn má
Sao chẳng về với con
Con ngủ vì mõi mòn
Đêm đêm nằm chờ má
Lớn lên con mới hiểu
Má lo chuyện bao đồng
Thấy người ta nghèo khó
Má giúp dùm muợn nợ
Má chết rồi không ai trả
Má hiểu, nhưng với lòng từ
“Dù xây chín đợt phù đồ
Sao bằng làm phước cứu cho mạng người”
Má bỏ qua thị phi
“Trên đời có bốn thứ ngu
Làm mai, mượn nợ, gác cu, cầm chầu” 

Một lần má cầm roi
Chỉ con má nói to:
“- Vô đây má dạy bảo !”
Con chạy trốn bị đòn
Thỉnh thoảng con nhớ lại
Tự hỏi, tự trách mình:
“- Sao lại quá ngu dại!
Con là con bất hiếu
Nay muốn nằm chịu đòn
Má đâu còn để dạy con!”

Con nhớ má
Tuổi thất thập đã qua
Sắp đến ngày gặp lại
Cầu con được gặp má
Cho thỏa dạ nhớ mong.
Louisville11-5-2014